Tôi quyết tâm mở cửa…. Ngồi trên chiếc ghế sofa rất rộng ở góc phòng, là Marcela…..bên cạnh cô là Maria Teresa, người bạn không thể tách rời của mẹ, những người mà từ khi còn rất nhỏ tôi đã quen nhìn thấy và tôi cảm thấy như một phần của gia đình…cả hai đều ăn mặc giống nhau. Chiếc váy dài màu đen, đôi giày cùng màu, kiểu tóc giống nhau và thậm chí cả nụ cười mà họ nở trên môi dường như cũng giống hệt nhau… Tôi đóng cửa lại sau lưng mình…. -Ờ…em không chào anh à? Mẹ đứng dậy mà không nói một lời nào…mẹ nắm lấy tay tôi và đặt lên eo mẹ…như thể hướng dẫn tôi…và mở miệng ra, mẹ bắt đầu hôn tôi say đắm. Theo bản năng, tôi kéo cô ấy lại gần và siết chặt cô ấy vào người tôi, tôi đưa tay xuống mông cô ấy, xuống chân cô ấy…..cô ấy không mặc gì bên dưới…như mọi khi.

Gặp lại em họ sau nhiều năm...nhưng mà nó lạ lắm

Gặp lại em họ sau nhiều năm…nhưng mà nó lạ lắm